tháng 11 năm 2010. lúc ấy là sinh viên năm 3 học khoa sư phạm, có tiết tập giảng. từng đứa đóng vai thầy giáo và xử lí các tình huống do giảng viên cosplay thành học sinh trong lớp. Mình bốc trúng đề là dạy học sinh lớp 2 vẽ về Mẹ, cả lớp cặm cụi vẽ chỉ có đúng 1 bé không vẽ.
- Tại sao các bạn vẽ mà em không vẽ ?
Mẹ em chết rồi.
- Vậy em vẽ Bố em đi !
em không vẽ Bố, vì Bố đâm chết mẹ !
...
2 năm sau, mình làm part-time ở 1 Cung thiếu nhi, dạy vẽ lớp 7 tuổi. Cũng đề tài năm xưa, 1 bé trai không vẽ. cũng câu hỏi năm xưa :
-Tại sao các bạn vẽ mà em không vẽ ?
Mẹ con làm đĩ !
----------------------------------
cả 2 tình huống đều giống nhau, tiết học sư phạm đó mình bị đánh 0đ. thay vì tiếp tục nói tiếp với học sinh về mẹ : gợi ý những kỷ niệm, những lần mẹ con chơi đùa, những hình ảnh đẹp trong ký ức để học sinh có bức tranh đẹp mình lại chuyển chủ đề sang vẽ Bố, chưa nói đến tình huống bố tốt bố xấu. nhưng việc bới ra nỗi đau rồi để mặc đấy không khắc phục đã là 1 hành động thiếu trách nhiệm, vô cảm của mình.
Tình huống 2 năm sau đó, mình xử lí ngọt. đơn giản vì khi làm 1 việc gì : tập trung, cảm nhận và có trách nhiệm. Quan trọng nhất là làm nó bằng cả trái tim là bạn sẽ ổn <3
Cuộc đời sẽ còn nhiều tình huống chưa từng gặp bao giờ, nhưng suy nghĩ và tư tưởng thì nên theo hướng Tích cực, vì một người suy nghĩ tiêu cực thì không bao giờ có nổi một cuộc sống Tích cực.